Wednesday, March 30, 2016

Khoảng Lặng !


Những lúc chán nãn tôi thường nghe nhạc. Giai điệu rộn rã khi vui. Trầm lắng, hoặc ngược lại, gào thét khi buồn. Và random khi chẳng muốn nghĩ gì cả. Một tối, phóng xe ngược gió, tôi giật mình khi trong đầu bỗng vang vang đoạn điệp khúc của “Lemon tree” , thấy mình cũng đang “driving driving driving around”, tìm kiếm một cái gì đó, một nơi nào đó, một người nào đó, hiển hiện, hữu hình nhưng không cụ thể.
Thỉnh thoảng, có những khoảng rất lâu tôi không viết nhật ký, không viết blog. Để khi nhìn lại, đọc lại thấy hai trang giấy gần nhau là hai ngày tháng rất cách xa nhau. Điều gì đã xảy ra trong cái khoảng trống có khi rất rộng lớn ấy ? Tôi gọi đó là những khoảng lặng, mà ở đó, cuộc sống sẽ chìm xuống trong một nhịp điệu lặng lẽ. Không thể gọi nó là bình yên, ai biết được bao nhiêu mưa đã thấm vào đất và tan đi. Cũng không thể gọi là êm đềm, bởi vì ngay cả những dòng sông êm ả nhất cũng có sóng ngầm dưới đáy. Có thể đơn giản là những ngày lặng lẽ, khi cuộc sống dịu dàng trôi đi, mỗi ngày không phải là sự lặp lại của ngày kia, nhưng cũng là một nhịp thân thuộc. Đến cái cây đầu phố cũng thành thân thuộc trong những sáng chiều về qua. Đến những người lạ cũng trở thành thân quen khi vài lần chạm mặt. Những sách vở, âu lo dịu nhẹ, những nỗi buồn chôn sâu, những lời hứa đợi giạt vào một góc nào thẳm sâu, lặng lẽ.
Sau này, đọc lại tôi nhận thấy cứ sau mỗi khoảng lặng lòng tôi lại dịu dàng hơn, ít xa xót hơn, nhiều vị tha hơn, và có lẽ là cả già dặn hơn. Như cái giọng văn bây giờ, đều đều, êm êm, không nhiều mơ mộng, không nhiều thổn thức. Bạn đừng ngạc nhiên khi tôi thay đổi, đừng thất vọng khi tôi không viết những dòng trong trẻo như xưa. Làm sao có được cuộc đời như sương mai, từ lúc sinh ra cho đến lúc rời khỏi nhân gian chỉ giữ cho mình một nét mặt, một ánh mắt nhìn thanh thản veo trong ? .

No comments:

Post a Comment