Saturday, April 2, 2016

Giấc Mơ không có thật



 
"Đôi khi vẫn khóc cho những điều tưởng như đã quên...
Đôi khi vẫn ước mơ về một hạnh phúc trọn vẹn...
Để rồi lại thức giấc trong nỗi đau thửa nào..."




“Anh có cảm thấy khi mình gặp nhau cảm giác rất gượng gạo không ?”

“Anh xin lỗi ! Có lẽ tại hôm nay anh khôg được vui.”

“Rồi sẽ còn bao nhiêu ngày không vui như thế nữa ? Anh nói thật đi, có phải nếu cô ấy quay lại, anh sẽ chọn cô ấy chứ không phải em ?”

“Không đời nào !”

“Em cảm thấy chúng ta giống như những kẻ sắp chết đuối, và mỗi người ai cũng vơ vội lấy một cái cọc hiện ra trước mắt mình. Có phải chúng ta, đã vội vàng quá không ?”

“  ”
Hắn im lặng, nhưng không khỏi khẽ giật mình khi nghe câu hỏi đấy. Một câu hỏi giống như một gáo nước lạnh hắt thẳng vào mặt làm hắn bừng tỉnh sau một cơn mê dài. Có phải là như vậy không nhỉ ? Có phải là hắn đã quá vội vàng để đi đến một quyết định như vậy hay không ? Một con người đã từng được coi là hư hỏng, vắt trên vai tới vài chục mảnh tình. Hắn đã khá sành sỏi trong nơi chốn ăn chơi thành phố, lăn lộn với bươn chải, ngược xuôi của cuộc đời. Từng chìm đắm trong những cuộc vui vô nghĩa, quen dần với lối sống vô tâm.. để rồi đến một ngày, hắn thấy mình như chai sạn... Và giờ đây, hắn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi với tất cả những thú vui đã từng đam mê đó… Hắn muốn nghỉ ngơi, hắn muốn dừng lại… Bởi có lẽ, điều mà hắn nghĩ đến duy nhất lúc này, chính là một bến đỗ… một nơi chốn bình yên...

Vào thời điểm đấy, khi mà hắn bắt đầu nhận ra rằng thời gian đang trôi đi nhanh quá. Để rồi cứ mãi mê lao mình vào những cuộc vui vô nghĩa. Hắn mới biết, mình đã lãng phí hơn một phần ba cuộc đời. Hắn chợt hiểu rằng, đã đến lúc hắn cần một tổ ấm thật sự. Và rồi, hắn đã gặp cô. Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, khéo léo, nết na và thật dịu dàng. Nhưng đằng sau cả cái vẻ đoan trang đấy, hắn cũng thừa biết cô không phải là một con người hoàn mĩ. Hắn nắm rõ nơi cô, từng quá khứ những vương vấn bụi trần. Nhưng hắn không lấy điều đó làm quan trọng, bởi hắn nghĩ “Bản thân mình, chẳng phải từng tệ hơn thế hay sao ?” Quá khứ sẽ chỉ là quá khứ. Và cái hắn muốn nhìn, là Hôm nay, là Ngày mai, chứ không phải là những điều đã từng xảy ra đó. Và rồi thì hắn đã, đem lòng yêu thương cô… là thế…

Nhưng ở đời, có mấy người được như mình mong muốn. “Cây muốn lặng - nhưng đôi khi Gió lại, vẫn chẳng ngừng” Từ khi yêu cô, hắn bắt đầu cố gắng để cuộc sống trở nên tốt hơn, có ý nghĩa hơn. Giống như một ly café đen được tiếp thêm nhiều sữa, hắn chuyển mình thành màu nâu, mong muốntiến dần tới màu trắng dù có chút đục. Hắn cố gắng để không thể xảy ra sai xót trong chuyện tình cảm, cố nhắc mình để không mâu thuẫn trong cư xử cá nhân. Hắn nâng niu cô, gìn giữ cô, trân trọng cô, yêu thương cô là thế...

Nhưng rồi một ngày, Gió đã đến. Và gió cuốn hết đi mọi thứ, mọi thứ đã từng là của hắn, cuốn hết mọi yêu thương, mọi hy vọng mà hắn đã trông mong… Gió cuốn hết… và gió mãi cuốn đi

“ Là Gió, làm Lá rời Cây. Hay vì Lá đã thực sự muốn lìa Cành ?” Hắn lẩm bẩm một câu nói đã từng nghe đâu đó. Nhưng rồi hắn lại bật cười, một nụ cười chua chát và tự nhủ “ Bản thân mình, chẳng phải đã từng như thế đó hay sao ?” Sau lần đó, hắn vẫn tiếp tục sống, tỏ ra thật vui vẻ, tạo cảm giácgiống như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi đối diện với giây phút thật lòng, hắn không thể che giấu một nỗi buồn sâu kín. Một nỗi buồn không phải bởi ly tan. Mà buồn bởi, không thấy nổi… một bến đỗ nhẹ nhàng.

Hắn gặp lại cô bạn gái cũ năm xưa. Một gười con gái mà hắn đã từng lấy làm rất hài lòng trong quá khứ. Cô hiểu hắn từ đường tơ kẽ tóc, từ gia đình đến hoàn cảnh cá nhân. Cô đến bên hắn với một sự cảm thông, chia sẻ, động viên và an ủi vỗ về. Và cô cũng như hắn, cũng mong mỏi một tổ ấm bình yên. Nhưng cô cũng thế, gió cuốn hết… và gió đã cuốn đi…

Bạn có biết vì sao hai viên nước đá khi để gần nhau thì chúng dính liền lại không ? Bởi vì chúng nó lạnh ! Hắn và cô cũng giống như thế đấy, gặp lại nhau tựa hai viên đá lạnh, chợt như muốn dính lấy để tìm lại một hơi ấm ngày nao. Thử xây đắp, một hạnh phúc trên vụn vỡ gạch tàn

“Em cảm thấy chúng ta giống như những kẻ sắp chết đuối, và mỗi người ai cũng vơ vội lấy một cái cọc hiện ra trước mắt mình. Có phải chúng ta, đã vội vàng quá không ?”

Hắn giật mình khi nghe cô thốt ra câu hỏi đó. Một cái cọc xuất hiện khi thấy mình chết đuối ưh ? Phải chăng đúng là như vậy ? Có lẽ nào hắn đã quá vội vàng để cùng cô đưa ra cái quyết định như thế, xây dựng lại một nền tảng từ những vụn vỡ đã từng đổ nát ? Để giờ đây nhìn lại, chợt thấy rằng cái tình cảm đang trao cho nhau đó đã thực sự không còn là tình yêu. Mà phải chăng, chỉ là sự ngộ nhận,chỉ là sự vớt vát của hai kẻ như thấy mình như chết đuối và vớ lấy được nhau...

Hạnh phúc, không thể tìm thấy bởi một sự ngộ nhận. Và hắn lại ra đi, trên con đường thật dài… dài hun hút… hun hút… đi tìm một bến đỗ… tìm nơi đâu…
Hắn ra đi, cứ thế hắn đi, đi mãi...đi mãi và hắn không hề biết rằng trên con đường thật dài...dài hun hút đó sẽ chẳng bao giờ có một bến bờ nào dành cho hắn. Hắn nào có biết, bến bờ duy nhất dành cho hắn đã ở phía sau, nơi hắn đã ...đi qua....

Có một chú dế mèn lang thang. Đi tìm một vì sao không tên đã vô tình đánh mấtĐi tìm một điều không có thật giữa ngàn vạn điều vô nghĩa ở trên đời. Dế mèn ơi..lang thang ơi... Đêm nay...dế mèn...lang thang...vẫn lang thang...

Mr.Lee

Sống là không chờ đợi



Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ và lấy ra một gói nhỏ được gói kỹ càng trong lớp giấy lụa. Anh bảo: Đây không phải là một gói đồ bình thường, đây là một chiếc áo lót thật đẹp... Anh vứt lớp giấy bọc và lấy ra chiếc áo lót mịn màng, rồi nói: "
"Tôi mua chiếc áo này tặng cô ấy vào lần đầu tiên chúng tôi sang New York, cách đây 8-9 năm nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc! Cô ấy muốn dành cho một dịp nào đặc biệt, vậy thì hôm nay tôi nghĩ là dịp đặc biệt nhất rồi..."
Anh đến cạnh giường và đặt chiếc áo ấy cạnh những món đồ mà tí nữa đây sẽ được bỏ vào áo quan. Vợ anh vừa mới qua đời...
Quay sang tôi, anh bảo: "Đừng bao giờ giữ lại một cái gì để chờ dịp đặc biệt cả... Mỗi ngày sống là một dịp đặc biệt rồi...".

Sao phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của một người bạn? 
Sao phải đợi được yêu rồi mới đem lòng yêu người? 
Sao phải đợi có một chỗ làm tốt mới bắt đầu công việc? 
Sao phải đợi có thật nhiều rồi mới chia sẻ một chút?
Sao phải đợi thất bại mới nhớ đến một lời khuyên? 
Sao phải đợi một nỗi đau rồi mới nhớ đến một lời ước nguyện? 
Sao phải đợi có thời gian mới đem sức mình ra phục vụ? 
Bạn ơi, sao phải đợi? Bởi có thể rằng bạn không biết bạn sẽ đợi đến bao lâu
.

ngoisao.net
"Đừng bao giờ giữ lại một cái gì để chờ dịp đặc biệt cả... Mỗi ngày sống là một dịp đặc biệt rồi... Cuộc sống luôn là không chờ đợi... không bao giờ chờ đợi..."

Thursday, March 31, 2016

Cafe đen và Cafe sữa

Vào quán uống nước, em luôn gọi café đen. Anh luôn gọi café sữa.
Người ta mang nước ra, luôn luôn nhầm lẫn. Anh café đen. Em café sữa.
Em nhanh tay đổi 2 món. Người bồi bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh cười trừ. Đợi người ta đi, Anh trách: “Sao không để người ta đi rồi em hãy đổi? Làm mất mặt Anh quá!!!” Em cười phá lên: “Đằng nào cũng vậy. Đâu có gì mắc cỡ!”.
Em con gái mà lại thích café đen.
Anh con trai nhưng rất thích café sữa.
Em bảo café đen nguyên chất, tuy đắng nhưng uống rồi sẽ mang lại dư vị, mà nếu pha thêm sữa thì sẽ chẳng còn cảm giác café nữa.
Anh bảo café cho thêm tí sữa sẽ đậm mùi café hơn, lại còn cảm giác ngọt ngào của sữa…
Anh và Em luôn thế. Khác nhau hoàn toàn.
Anh và Em không yêu nhau. Đơn giản chỉ là bạn bè. Mà không, trên bạn bè 1 chút. Gần giống như tình anh em.
Nhưng Em không chịu làm em gái AnhEm bảo, em gái có vẻ phụ thuộc vào anh trai, có vẻ yếu đuối, có vẻ… hàng trăm cái “có vẻ” vàEm không đồng tình.
Anh cũng không muốn anh là anh trai của Em. Anh trai suốt ngày phải lo cho em gái, bị nhõng nhẽo, vòi vĩnh đủ thứ. Anh không thể kiên nhẫn.
Lâu lâu Em hẹn Anh ra ngoài đi uống café. Em café đen, Anh café sữa.
Thỉnh thoảng buồn buồn Anh lôi Em đi vòng vòng, rốt cuộc cũng đến quán nước. Anh café sữa. Em café đen.
Anh có bạn gái. Bạn gái anh xinh xắn, rất dịu dàng, nữ tính. Đi với Anh giống như 1 con thỏ non yếu ớt. Anh tự hào bảo, cô ấy không “ba gai”, bướng bỉnh như Em.
Em có bạn trai. Bạn trai Em đẹp trai, galant, luôn chiều chuộng Em. Đi với Em, anh ấy không bao giờ khiến Em tức chết. Em kiêu hãnh khoe, anh ấy thực sự là chỗ dựa vững chắc.
Hai cặp thỉnh thoảng gặp nhau. Em vẫn café đen. Anh luôn café sữa.
Bạn trai em nói, Anh đổi ly cho EmEm không chịu, café đen là sở thích của Em.
Bạn gái anh thắc mắc, Anh không uống café đen như những người con trai khác. Anh nhún vai, café sữa hợp khẩu vị với anh.
Trong lúc nói chuyện, thường thường anh và Em vẫn cãi nhau. Bạn trai Em luôn là người hòa giải. Bạn gái anh dịu dàng nói Anh phải biết nhường nhịn con gái.
Cuối cùng Anh là AnhEm vẫn là Em.
Có thời gian chông chênh. Anh chán ban gáiAnh và  căn bản không hợp nhau. Dù  ra sức chiều chuộng Anh, nhưng Anh vẫn thấy thiếu thiếu cá tính gì đó. Mà cá tính thiếu ấy mới thật sự hấp dẫn Anh.
Có một lúc cảm thấy trống vắng. Em chán bạn trai.Em và bạn trai không tìm được tiếng nói chung. Dù anh ấy không khiến Em bực mình, ít khi gây sự với Em. Nhưng Em vẫn thấy thiếu thiếu. Mà “thiếu thiếu” ấy làm Em chán nản.
Anh và Em không hẹn mà gặp nhau ở quán café cũ.
Em gọi café đen.
Anh gọi café sữa.
Người bồi đã quen với 2 người. Anh ta không để nhầm chỗ nữa.
Anh yên lặng. Em cũng không nói. Đợi người bồi đi, Anh kéo ly café đen về phía mình, đẩy ly café sữa về phía Em.
Hôm đó 2 người uống thử “khẩu vị” của người kia.
Đêm ấy, Anh nhắn tin cho Em “Café đen hay thật! Anh bắt đầu thấy thích nó!”
Em nhắn tin lại cho anh “Café thêm sữa cũng rất tuyệt vời. Em sẽ uống café sữa…”
Sau đó Em và Anh luôn đi cùng nhau, bất luận ở đâu, Em cũng luôn gọi café sữa cho Em và không quên gọi café đen cho Anh
Café đen hay café sữa đều là café, phải không?
Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt đều là tình yêu… chẳng phải sao???


Trước kia khi đọc câu chuyện này, tôi cảm thấy rất thích bởi vì nó thật sự rất ý nghĩa. Một câu chuyện xoay quanh hai nhân vật "anh và em" với mấu chốt là sự thay đổi khẩu vị giữa cafe đen và cafe sữa, giữa tình bạn tiến tới tình yêu.

Nhưng giờ đây khi đọc lại, tôi mới nhận ra rằng nó còn quá nhiều ý nghĩa "hơn là những gì mà tôi nhìn thấy". Nó không đơn thuần chỉ là “café đen hay café sữa”, cũng không đơn giản chỉ là vị đắng hay vị ngọt đầu môi. Mà đằng sau nó thật sự còn nhiều mùi vị khác nữa. Bạn đã bao giờ uống một ly café như thế chưa ? Tôi đang uống một ly café như vậy đấy. Rất đắng – rất ngọt… nhưng cũng thật sự chua chát và… khá đắng cay…

Và tôi biết, ly café này – tôi không uống một mình…


Và sẽ chẳng ai, phải uống nó một mình…

Bức tranh tình yêu

╠╣iηηY : "Vừa ngẫm lại mình ...tình yêu là 1 trò chơi, là 1 bản demo, 
là 1 tờ giấy nháp ... trò chơi rồi cũng fải đến lúc over, giấy nháp rồi cũng fải xé ... 
cuối cùng chỉ còn ta với ta :)) ... Nothing ...... 
Với tình yêu mình như là cơn gió ... gió cứ thổi, 
cứ lang bạt ....... chẳng biết khi nào gió mới chịu ngừng ..."
@Mr.Lee : "Nếu em chỉ coi nó là giấy nháp thì nó sẽ cũng chỉ mãi là tờ giấy nháp thôi. 
Nếu em coi nó là một tờ giấy vẽ và nếu biết cách vẽ, nó sẽ là một bức tranh đẹp ^^ "
Theo lý thuyết, cái điều mà tôi nói hoàn toàn đúng. Nhưng trên thực tế , điều đó cần qua một phép thử.
Từ bé tôi đã có năng khiếu về thẩm mĩ, không hoa tay nhưng lại rất khéo tay,. Tôi vẽ đẹp, chụp ảnh tốt, thiết kế được, đồ họa khá cho dù chẳng hề qua một trường lớp. Tôi thích vẽ vời và lấy nó làm niềm đam mê. Tôi hoàn thành khá nhiều tác phẩm, từ vẽ tay cho đến đồ họa vi tính và được khá nhiều người tán thưởng, trầm trồ...
Để có được điều đó tôi đã phải trải qua khá nhiều lần vẽ thử. Có những tờ giấy trắng, rất trắng và tôi đã vẽ, vẽ nhiều nhưng vẽ hỏng, vẽ ẩu và để nó biến thành một tờ giấy bị đen, bị bẩn, để không thể rửa sạch. Và tôi, tôi chính là tác giả của tờ giấy bẩn.
Sau những lần vẽ nháp, vẽ hỏng. Tôi đã dần học được cách để vẽ thật đẹp hơn, học được cách giữ gìn để nó không bị bẩn, để nó không bị đen, để nó được lồng vào khung kính và được tán dương khi có người nhìn ngắm.
Trong tình yêu, tôi đã trải qua nhiều lần đổ vỡ. Và đôi khi, sự đổ vỡ đó là do chính tôi, vì tôi vẽ ẩu nên sự đổ vỡ đó không bao giờ có thể hàn gắn, như một tờ giấy trắng bị đen, bị bẩn cũng không bao giờ có thể làm trắng lại như xưa.
Sau những gì mất mát, tôi đã học được cách giữ gìn, cách trân trọng, cách yêu thương và học được một cách vẽ... một cách vẽ thật đẹp để có thể tạo ra một bức tranh tình yêu - đẹp như mơ - đẹp như nhiều người mong muốn...
Nhưng....
Tình yêu không giống như một bức tranh. Nó hoàn toàn khác và không như ta nghĩ. Bởi một bức tranh đẹp đôi khi chỉ cần một tác giả. Nhưng Bức Tranh Tình Yêu kia... nó không thể đẹp nếu như chỉ vẽ bởi một người.
Và ai ? Ai sẽ là người cùng tôi vẽ nên bức tranh đó ...
Một bức tranh cho chính cuộc đời tôi ...
...
Mr.Lee

Cơn mưa đầu hạ

"Viết một câu chuyện vui không có nghĩa là trong lòng đang phấn khởi.Nhưng để viết những lời lẽ buồn thì tâm trạng thật chẳng thể nào lại có thể vui..."

 

Ào ào…

Mưa lại đến, một cơn mưa bất chợt lại rơi xuống đâu đây. Mưa từ đêm qua đến giờ và mưa rơi tầm tã, trời se lạnh và gió như trở mùa. Đường phố như vắng lặng, hết ồn ào, chỉ còn tiếng mưa rơi…
Tiếng của những cơn mưa đầu hạ…Không nhẹ nhàng chút nào mà nghe như nặng trịch đang từng giọt, từng giọt rớt xuống ở xung quanh. Có nhiều chuyện xảy ra quá, nó đến thật nhanh chóng, dồn dập và đến thật bất ngờ giống như những cơn mưa mùa hạ kia vậy. Mưa trút xuống ồn ào như cào xé mọi vật Mưa bất chợt làm ướt nhòe vai áo, mưa tạo cảm giác khó chịu và buồn chán miên man… Không thể nào thấy mưa mà không chạy, không thể nào không tìm một chỗ trú và lắng đợi mưa qua. Thu mình lại trong tiếng mưa rơi, chờ đợi… Nhưng cơn mưa lần này… biết bao giờ mới dứt… khi mà giông tố… vẫn không ngớt ùa về...

Suốt đêm không ngủ, lặng mình trong bóng tối ngồi nghe tiếng mưa rơi. Cảm giác mệt mỏi, u uất, nặng nềđến nghẹt thở … Nhíu mày thêm một chút… và đắng cay thêm một chút… Miên man quá, sầu não quá… Quá khứ chợt như ùa về, ám ảnh và day dứt. Hiện tại thì rối bời, bế tắc và thật nan giải… còn tương lai, chẳng biết nữa, nhưng lúc này…chỉ thấy như mờ mịt và tối tăm

Nặng nề quá, chưa bao giờ rơi vào tình trạng như này cả. Mọi chuyện như dồn dập và nhanh chóng cùng xảy ra một lúc. Mệt mỏi thật sự, đầu óc rối bời và quay cuồng trống rỗng. Đêm như vắng lặngnhư u uất, nghẹn ngào…Giá như… có thể khóc mà trong lòng được nhẹ nhõm đi nhỉ…Nhưng có lẽ đã quá lâu rồi, trong đầu không còn khái niệm đấy, đã quá lâu không biết đến cảm giác rơi nước mắt là gì. Mà lúc nào cũng chỉ vậy, vùi mình trong bóng tối và suy nghĩ mỗi khi có vấn đề, không ra đường và chẳng gặp bất cứ ai.
Và đêm nay cũng vậy, trong một góc khuất dù chỉ đối diện một mình thôi, cũng không thể khóc được nữa, chỉ cảm thấy đau… rất đau…


Thời gian trôi nhanh quá, và thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Và mọi thứ sẽ dần như nhạt nhẽo…Riêng nước mắt thì muôn đời vẫn mặn…Nhưng mưa của hôm nay… Sao có vị mặn nồng như nước mắt... ai ơi…